Ngày thứ 1. 000 của cuộc vây hãm
Seattle.

 

Dân chúng yêu cầu chấm dứt
các vụ khủng bố.

 

Dự luật về an ninh tổ quốc đã
được phê duyệt.

 

Sau 8 năm, biên giới nước Anh
sẽ đóng lại.

 

Và chính quyền sẽ tiếp tục trục
xuất những người nhập cư trái phép.

 

Xin chào, tôi là Andy Store.

 

Hôm nay cả thế giới bàng hoàng
vì cái chết của Diego Ricardo.

 

Người trẻ nhất hành tinh này.

 

Diego đã bị đâm bên ngoài
một hộp đêm.

 

Nơi anh đã ghé qua để ký
tặng chữ ký.

 

Nhân chứng ở hiện trường
nói Diego đã phun nước bọt...

 

Vào mặt một người ái mộ đã đến
xin chữ ký...

 

Anh đã chết trong trận
ấu đả sau đó...

 

Người thanh niên kia đã bị
đám đông giận dữ đánh chết...

 

Sinh năm 2009, bố mẹ là
Sully và Silvia Ricardo...

 

Một đôi vợ chồng công nhân.

 

Anh đã phải chịu đựng suốt
đời mình gánh nặng...

 

Tiếng tăm của con người
trẻ nhất hành tinh...

 

Diego Ricardo, người trẻ
nhất hành tinh.

 

Đã mất lúc 18 tuổi, 4 tháng
20 ngày, 16 giờ và 8 phút.

 

Luân đôn, ngày 16 tháng 11
năm 2027.

 

GlỐNG NÒl NHÂN LOẠl.

 

Suốt đời mình, Diego Ricardo
đã là một nhân chứng bi thảm.

 

Của 18 năm vô sinh mà
nhân loại đã trải qua.

 

Và của hậu quả của nó trong
cuộc sống chúng ta.

 

Dường như chức danh con
người trẻ nhất đã truyền lại cho.

 

Một cô gái có số tuổi 18 năm
5 tháng và 11 ngày.

 

- Gì đó?
- Thưa ông Griffith.

 

Tôi bị tác động nhiều do tin
cái chết của Diego...

 

Xin phép ông cho tôi tiếp
tục làm việc ở nhà chiều nay.

 

Thế giới đã sụp đổ.

 

Chỉ còn quân đội Anh quốc
chiến đấu.

 

- Theodore! Anh bạn của tôi!
- Jasper!

 

Rất vui gặp lại cậu.
Lại đây!

 

Biết ai làm đó không?

 

Bọn Đạo Hồi, Đảng Cá,
bọn khủng bố?

 

Dám cá đó là bọn Đức.

 

Mỗi lần chính trị có vấn đề,
là chúng nó ném bom.

 

- Đây là lần thứ 2 tháng này.
- Cậu không sao chứ?

 

- Khủng khiếp quá!
- Cũng may cậu uống cà phê
không đường và kem.

 

Mất cậu và Diego cùng ngày
thì tôi làm sao mà chịu nổi.

 

Cũng đâu là tội tình gì.

 

Trời ơi, nó chỉ là một thằng
mất dạy!

 

Nhưng lại là thằng mất dạy trẻ
nhất hành tinh chứ.

 

Kéo ngón tay tôi, mau đi!

 

Jasper!

 

Quỷ sứ! Gớm quá !

 

Dân nhập cư trái phép.
Gom họ vào trại tập trung đó.

 

Những người tị nạn, chạy trốn
chiến tranh.

 

Từ Châu âu và vừa trôi dạt
đến Anh quốc.

 

Chính phủ truy lùng họ như
là diệt gián vậy.

 

- Có em nào không?
- Không.

 

Còn cô nàng ăn trưa với ta
tuần rồi, Laura?

 

- À, vụ đó lâu rồi mà.
- Mà tôi ưa cô ấy. Sao vậy?

 

- Cô ấy quyết định bỏ tất cả.
- Bỏ tất cả?

 

Lại theo phái gì mà quỳ cả
tháng trời để được cứu rỗi à?

 

Đó là những người sám hối.
Còn những người từ bỏ.

 

Thì tự quất mình để chuộc
tội cho thế gian.

 

Phải rồi. Hẹn hò với các em
lúc này cũng khó quá hả?

 

- Sinh nhật cậu làm gì?
- Không làm gì hết.

 

- Xạo. Phải có làm gì vui chứ.
- Thật mà. Như mọi ngày thôi.

 

Thức dậy, thấy chán đời nên
đi làm.

 

Đi làm rồi thấy cũng chán
đời luôn.

 

- Vậy là đau đầu sau khi say.
- Ít nhất đau đầu là còn cảm giác.

 

- Nói thật đó Jasper... Đôi khi...
- Sao không tới ở với bọn tôi... ?

 

Nếu thế thì còn gì là vui
vẻ nữa?

 

Thời này nó vậy đó. Ngày trước
thì ta còn trẻ và lý tưởng.

 

- Chào Janice, khoẻ chứ?
- Theo tới chơi đó em.

 

Bà ấy rất thích bản nhạc này
Phải không nào?

 

Có khả năng nào là sẽ không
thành công với tôi không?

 

Cho tới nay ai qua trị liệu đó
cũng đâu sống sót.

 

Chính phủ đã phát kẹo chống
tự sát và chống suy nhược.

 

Trong các khẩu phần rồi đấy nhé.

 

Nhưng tự sát tập thể vẫn còn
đó chứ.

 

Dùng cái này hay hơn. Mặc
cho ai nói sao thì nói.

 

- Biết để làm gì không?
- Dùng cho dân nhập cư?

 

Đúng, một trong những nơi
dùng nó là trại tập trung.

 

Thử cái này đi.

 

- Ho đi.
- Ho?

 

Ừ. Họ.

 

Nghe mùi dâu không?
Tôi gọi là tiếng họ mùi dâu.

 

Dự án Nhân loại mở tiệc chiêu
đãi. Có nhiều nhân vật đến dự...

 

Dự án Nhân loại à? Ai mà tin
cái thứ vớ vẩn đó?

 

Nghe đâu đó là một tổ chức
khá bí mật.

 

Chết bố nó hết đi cho rồi.

 

Cho rằng họ có tìm ra cách trị
vô sinh đi nữa...

 

Cũng đã quá trễ rồi.

 

Thế giới này chẳng còn gì.
Này, ông biết không?

 

2 ngày trước khi khám phá
ra thế giới bị vô sinh.

 

Cũng đã là trễ quá rồi.

 

- Tôi chỉ giỡn chút thôi mà!
- Xin lỗi, thôi nói tiếp đi.

 

- Thôi, hết hứng.
- Xin lỗi mà! Nói đi!

 

Ok. Dự án Nhân loại mở tiệc
chiêu đãi...

 

Tất cả các nhà khoa học trên
thế giới được mời...

 

Và bắt đầu đưa ra các giả thuyết...
Vấn đề chính là :

 

Tại sao phụ nữ lại vô sinh?

 

Tại sao họ không có em bé
được nữa?

 

Một số cho rằng đó là do các
thử nghiệm về gien...

 

Các tia gamma... Sự ô nhiễm...
Cũng lý luận cũ rích...

 

Duy nhất một người ngồi trong
góc, không nói gì.

 

Chỉ lặng lẽ ăn hết phần mình.

 

Và cuối cùng ông hỏi: Theo
các anh, vì sao ta vô sinh?

 

Và vị tiến sĩ chủ trì vừa
gặm một cánh gà.

 

Vừa trả lời: Tôi cũng đâu
có biết.

 

Nhưng con cò này ngon đó chứ.

 

Con cò Vui thật.

 

Ôi, tuyệt vời.

 

- Cậu không sao đó chứ?
- Không sao...

 

Nhưng tôi vẫn còn lùng bùng
vì tiếng nổ.

 

Được. Nghe chút nhạc thiền là
xong ngay thôi mà.

 

Trực tiếp truyền hình
Dự án Nhân loại.

 

Đi nhanh lên!

 

Nhanh lên, đồ khốn!
Lên xe! Lên xe mau!

 

Nhanh lên! Đi nhanh lên!

 

Chúng tôi là Đảng Cá. Chúng
tôi chống lại chính phủ Anh.

 

Đến khi họ nhìn nhận chúng
tôi là công dân hợp pháp.

 

Chúng tôi không hại anh đâu.
Chỉ muốn trao đổi.

 

Đề nghị anh đừng làm gì
dại dột.

 

- Lấy mũ trùm và tháo dây nhé?
- Đồng ý.

 

Chào Theo... em, Julian đây.

 

Em làm anh sợ hết vía!

 

Xin lỗi về màn kịch... Nhưng
không có cách nào khác.

 

Công an theo dõi sát quá.
Anh sao rồi?

 

Tuyệt vời, chưa lúc nào vui
như vậy.

 

Tắt đèn đi.

 

Công an đã phân phát tờ
bướm có ảnh của em.

 

- Nh thua xa người.
- Công an nào mà nói đúng.

 

- Mà các anh muốn làm gì?
- Đấu tranh cho quyền lợi bình đẳng.

 

- Và cuộc sống người dân nhập cư.
- Anh ta biết rồi!

 

Quả bom của các anh hôm
qua làm tôi gần điếc cho tới giờ!

 

- Chúng tôi không đánh bom!
- Đó là chính phủ!

 

- Còn ở Liverpool?
- Ngưng ném bom lâu rồi.

 

Bọn em giải thích cho người
ta và họ ủng hộ bọn em, Theo.

 

Cả người Anh nữa.

 

- Tôi không quan tâm đến chính trị.
- Lúc trước anh chỉ biết có nó.

 

- Đó là 20 năm trước. Anh già rồi.
- Hãy đi theo em.

 

- Không được đâu!
- Nhanh lên!

 

- Vẫn còn hút à?
- Ừ. Bỏ không được.

 

Em có nghe tin mẹ anh.
Xin chia buồn.

 

Bố mẹ em ở New York lúc đó?

 

Vâng. Bố mẹ em có ở đó.

 

- Tìm anh có việc gì, Julian?
- Em cần anh giúp.

 

Bọn em cần giấy tờ chính
thức, không phải cho em.

 

Cho một cô gái tên Kee.

 

Phải đưa cô ấy ra bờ biển
qua tất cả các trạm gác.

 

20 năm không gặp nhau.

 

Giờ gặp thì chỉ là để hỏi xin
giấy tờ quá cảnh à?

 

- Anh làm được không?
- Chưa nghĩ ra cách.

 

Anh hỏi ông anh họ anh đi.

 

Anh ấy có tiền và có thể
cấp giấy quá cảnh.

 

- Anh ấy không làm đâu.
- Anh chưa hỏi mà.

 

Anh không hỏi được.
Nguy hiểm quá.

 

Em có thể đưa anh 5 ngàn
Bảng, nếu anh cần.

 

Em nói gì vậy? Đâu phải vấn
đề tiền bạc.

 

Phải rồi. Xin lỗi.

 

Coi như em lầm.

 

Âm thanh mà anh nghe trong
tai, tiếng bíp kéo dài đó.

 

là tế bào lỗ tai đang chết.
Tiếng hát cuối cùng của chúng.

 

Anh không bao giờ nghe
được như trước nữa đâu.

 

Còn nghe được đến đâu
thì tận hưởng đi.

 

Coi như việc này chưa bao
giờ xảy ra.

 

Liệu giữ miệng vì bọn tôi
sẽ để ý đó.

 

Đi làm, đi ngủ, đi tiểu...
Bọn tôi cũng theo dõi đó.

 

- Lúc nào cũng vậy.
- Xê ra, miệng anh hôi quá.

 

Dẫn anh ta đến đây là
ý của Julian.

 

Nguy hiểm cho cô ấy rất nhiều.

 

Bọn tôi có 5 ngàn bảng.
Nếu anh đổi ý.

 

Hãy ghim thông báo mất chó
lên cửa, rồi bọn tôi tính tiếp.

 

Xuống đi, đồ quỷ!

 

Hãy sám hối ăn năn!

 

Vô sinh là sự trừng phạt của
Chúa đối với tội lỗi của ta.

 

Ngài có thể cho và lấy đi,
và đã lấy lại.

 

Món quà quý giá nhất đã
ban phát cho chúng ta.

 

Ông Warren. Ngài Bộ trưởng
đang chờ.

 

Xin mời đi lối này.

 

- Xin để lại vật dụng cá nhân.
- Sao không kiểm tra ngoài kia?

 

Xin ông vui lòng chờ.

 

May quá mà còn cứu được nó.

 

Bọn tôi đến thì đã như
vậy rồi.

 

Thời buổi gì kỳ quá,
đúng không?

 

Mẹ tôi hồi đó có một tượng
này để trong nhà tắm...

 

-... làm chân đèn.
- Gặp cậu vui quá, Theo.

 

Bọn tôi đang tìm những
người Tiên tri kia.

 

Nhưng chỉ mới bắt 2 tên
làm việc bói toán.
Dân chúng ái mộ họ mới.

 

- Cũng dễ mất cảm tình.
- Ừ, họ sống nhờ quần chúng mà.

 

- Rồi giải quyết xong chưa?
- Rồi.

 

Vấn đề là thế này...

 

- Tôi mới quen một cô gái...
- Đẹp không?

 

- Đẹp.
- Nghiêm túc à?

 

Cũng tàm tạm.

 

Cô ấy có người anh ở Brighton.

 

Và đã 5 năm nay chưa gặp
anh ta...

 

Nghe đâu ông anh đang
không khoẻ lắm.

 

Bệnh tình có vẻ nặng.

 

Sợ là không qua khỏi.

 

- Rất tiếc.
- Tôi có ít tiền... Và định...

 

Nhờ anh cấp giấy thông hành
để ra bờ biển.

 

Giấy thông hành? Việc ấy
khó đó. Rất là phức tạp.

 

Alex. Uống thuốc đi. Alex!

 

Alex! Alex!

 

Lại đây với tôi.

 

Xin lỗi anh nhiều, Nigel.
Tôi đâu có biết phải hỏi ai.

 

Để tôi xem có thể làm gì được.

 

- Gì?
- Anh làm tôi ngạc nhiên quá.

 

100 năm nữa sẽ không
còn ai trên đời này nữa.

 

Sao anh giữ vững tinh thần
hay vậy?

 

Cậu biết không. Tôi chỉ không
nghĩ đến điều đó.

 

Tìm Chó đi lạc.

 

- Còn Julian đâu?
- Không tới được, có gởi lời chào.

 

- Đây là ảnh cô gái và chi tiết.
- Khoan, có vấn đề giờ chót rồi.

 

Họ đưa tôi giấy tờ kèm,
nghĩa là.

 

Tôi sẽ phải đi cùng với cô ấy.

 

- Tại sao?
- Như vậy mới hợp lý.

 

- Julian đánh giá anh rất cao.
- Cô ấy sao rồi?

 

Cảm ơn nhiều.

 

Cậu thấy con chó này không?

 

Tôi phải làm gì?

 

3, 3 cho tôi!

 

- Có giấy tờ chưa?
- Rất vui khi gặp lại em.

 

Cảm ơn anh. Em rất biết ơn.

 

Y như ngày xưa nhỉ.
Chỉ có 2 ta trên xe buýt.

 

- Chỉ có điều 2 ta hơi bị già.
- Thật à?

 

- Chứ sao?
- Vậy sao? Nhìn anh đi.

 

Em rất ngại nhìn anh.

 

Nó có đôi mắt cũng như anh.

 

Anh đã không hiểu vì sao em
có thể quên nhanh như vậy.

 

Anh bảo em quên à?!

 

Em chưa bao giờ quên!
Em nhớ tới nó hàng ngày!

 

Có gì đâu mà em lại...

 

Đâu phải chỉ có một mình
anh biết đau khổ!

 

Anh ôm kỷ niệm như xiềng
xích vậy!

 

- Không biết gì thì đừng nói nữa!
- Anh cũng im đi!

 

Đúng rồi. Lúc nào căng thẳng
em cũng bỏ đi!

 

Đến trạm rồi!

 

Sao lại phải tìm anh?

 

Em quen thiếu gì người
để xin giấy tờ!

 

- Cũng đúng.
- Vậy tại sao anh?

 

Em tin anh hơn.

 

- Giờ thì sao nữa?
- Đi xe lửa về đi. An toàn hơn.

 

Không phải. Anh nói chúng ta.

 

Em không biết.

 

Xuống đây đi. Anh đến
lấy tiền mà.

 

Vậy à?

 

- Có tiền đó không?
- Thấy chưa?

 

Bọn tôi sẽ đưa anh đến điểm
kiểm soát đầu tiên.

 

Đến đó thì anh và Kee tự lo.

 

- Tôi là Theodore, xin chào.
- Đó là cô Miriam.

 

- Chào cô Miriam.
- Đây mới là Kee. Theo đây.

 

- Anh nhìn cái gì?
- Rất hân hạnh biết cô.

 

Không ai hát hò gì cho vui à?

 

Vậy thôi tôi ngủ một giấc đây.

 

Một buổi chiều đẹp trời cho
tất cả chúng ta.

 

Tiếp theo đây là chương trình
nhạc lãng mạn.

 

Một thoáng của quá khứ,
năm 2003...

 

Giai đoạn mà con người còn
yêu thích tình dục và...

 

Tương lai còn dài phía trước...

 

- Ê! anh ngáy đó!
- Làm gì có!

 

Có đó. Xưa nay anh vẫn
ngáy mà.

 

- Ở đâu đây?
- Canterbury. Gần đến rồi.

 

Gần đây có khách sạn không?

 

Không đâu.

 

Julian có hứa cho tôi vui
vẻ một chút.

 

Anh vẫn còn thích nhậu
buổi chiều vậy sao?

 

Cô đã làm tội gì? Cướp xe
lửa, làm nổ một toà nhà?

 

- Để cho cô ấy yên!
- Sao chị bảo anh ta hiền lành?

 

- Ai ngờ lại là một gã xỉn
- Anh ấy hiền đó chứ.

 

Cô chưa thấy anh ấy lúc trước,
lúc còn hoạt động xã hội.

 

Đó là em nói nhé. Anh chỉ
muốn làm quen với mấy cô thôi.

 

Có lần Cảnh sát tìm được trụ
sở của nhóm bọn tôi.

 

Và Theo mời họ uống cà phê
để nói chuyện.

 

Chỉ có điều cà phê thì lại có
bỏ thuốc ngủ.

 

Thật như vậy sao?

 

Mẹ kiếp, Em giỡn hoài.

 

Muốn biết em đã làm vậy
mấy lần không?

 

Anh không muốn biết.

 

Có đến cả trăm người...
Và anh vẫn là...

 

- Anh sẽ chơi.
- Không, nhất định là không.

 

Xe chạy nhanh quá!

 

Đó, được rồi!

 

Khoan, khoan. Được rồi.

 

Làm nữa, nữa đi!

 

Kìa, coi chừng!

 

- Chúa ơi!
- Cứ đi đi!

 

- Đừng lo, sẽ qua được mà.
- Không! Không qua được đâu!

 

Chúa ơi!

 

- Chúa ơi! bám chắc!
- Hãy bảo vệ Kee!

 

Julian!

 

Trời ơi! Trời ơi!

 

Đỡ lấy đầu cô ấy đi!
Đỡ lấy!

 

- Jules!
- Trời ơi, sao thế này!

 

Không, đừng! Chúa ơi!

 

Chúa ơi!

 

Julian... !!!

 

Ngừng lại, ngừng lại đi!

 

- Không ngừng họ sẽ quay lại!
- Đừng! Cứ đi nhanh hơn!

 

Chạy chậm lại, chậm lại đi.

 

Tôi không thể ngừng lại
được, chúng sẽ bắt tất cả!

 

Lấy giấy tờ ra!

 

- Để tay lên bánh lái!
- Ngồi yên tại chỗ!

 

Làm gì vậy? Sao lại làm vậy?!

 

- Sao lại làm như vậy?!
- Lên xe, lên xe đi!

 

Xin lên xe nhanh lên! Kee cần
lên đường đi ngay!

 

Đây là trại của Thomasj. Tôi
đã gọi họ cho biết tình hình.

 

Ở đây ta sẽ được an toàn.

 

Nhóm Cá chúng tôi sắp
bầu thủ lĩnh mới rồi.

 

- lan?
- Tôi đây.

 

- Xin chào.
- Bình yên chứ?

 

Ừ.

 

Đây là Kee.
Xin chào.

 

- Vào đây tắm rửa, nghỉ ngơi đi.
- Còn bạn của Julian?

 

Khỏi lo cho tôi. Có ai cho
tôi quá giang về Luân đôn không?

 

Không được, nguy hiểm lắm.
Để mai hãy tính. Tomasz!

 

Cho anh ấy tắm và thay áo đi.

 

Đừng rửa xe nhé! Nối dây
điện mới nổ máy được đó!

 

Nó thích anh đó. Chưa thấy
nó thích ai bao giờ.

 

- Áo vừa không?
- Được, tốt lắm. Cảm ơn.

 

Đưa cái này cho tôi.

 

Chỉ sợ vết máu giặt không ra.

 

Không sao đâu. Bỏ luôn đi.

 

- Tôi được lệnh theo dõi anh.
- Cái gì?

 

- Anh biết mà.
- Mai tôi phải về Luân đôn rồi.

 

Lúc trước tôi sống ở đó.
Không thích lắm.

 

- Anh cũng lạ nhỉ.
- Anh gốc ở đâu?

 

Balan.

 

- Còn người kia?
- Bà xã.

 

Bà ấy người Anh. Theo nhóm Cá.

 

Ông Farron, Kee xin gặp ông.

 

Ở trong chuồng bò.

 

Yên tâm, Tomasz, tôi sẽ
trông chừng ông ấy.

 

Này, vào đó thì đừng hút thuốc !

 

Tôi sẽ chờ ở bên ngoài.

 

Anh biết họ làm gì đàn
bò này không?

 

Họ cắt đầu vú của chúng.
Thật đó.

 

Họ giết chúng để làm
thử nghiệm.

 

Khùng quá. Cũng chẳng có
tác dụng gì cả.

 

Cô muốn nói chuyện đó à?
Bò và đầu vú của chúng?

 

Julian có nói với tôi về con
của 2 người. Bảo nó tên Dylan.

 

Kể là anh dạy nó hát từ khi
nó lên 2. Nó gọi anh Papa.

 

Chị ấy bảo nếu tôi bắt đầu sợ,
thì nên nói hết với anh.

 

Chị ấy bảo anh sẽ giúp
đưa tôi ra đến tàu.

 

- Tàu nào?
- Tàu Ngày Mai.

 

Ngày Mai?

 

Tôi không hiểu cô nói gì.

 

Bạn cô sẽ giúp cô thôi mà.

 

Tôi không hiểu cô nói gì.

 

Bạn cô sẽ giúp cô thôi mà.

 

Nhưng Julian bảo là chỉ
nên tin anh mà thôi.

 

Chị ấy bảo anh sẽ giúp!

 

Tôi không hiểu sao cô ấy
lại nói như vậy!

 

- Tôi chưa hiểu hết đầu đuôi...
- Anh đi không được đâu!

 

Kee! bản thân tôi cũng
đang gặp rắc rối. Rất tiếc.

 

Khoan !

 

Cô làm gì vậy? Đừng!

 

Tôi sợ lắm.

 

Xin anh giúp tôi.

 

- Chúa ơi!
- Kee!

 

- Em không sao chứ?
- Cô ấy muốn cho anh ta biết!

 

Cô ấy có quyền làm vậy mà.

 

Tất nhiên rồi.

 

- Cảm ơn
- Xong rồi thì vào nhà nhé...

 

- Mọi người đã tới.
- Cô ấy có bầu!

 

Tôi hiểu là anh ngạc nhiên.

 

- Cô ấy có bầu!
- Ừ, tôi biết rồi.

 

Một phép lạ, đúng không?

 

Tên cầm đầu bọn khủng bố
Julian Taylor đã thiệt mạng.

 

Trong một vụ nổ súng với công
an gần Canterbury.

 

4 tên khủng bố khác đã
thoát thân.

 

Sau khi hạ sát 2 nhân viên
công lực.

 

Nhà chức trách cho biết có
đủ chứng cớ và hình ảnh.

 

Để có thể nhận dạng 4
tình nghi còn lại.

 

4 tên này có vũ khí và
rất nguy hiểm.

 

Tin này được công bố cách đây
một giờ.

 

Không bao lâu nữa chúng
sẽ nhận dạng tất cả chúng ta.

 

- Nghĩa là cả anh nữa, Theo.
- Sao anh ta lại đến đây?

 

- Anh ta không thuộc đảng Cá!
- Không phải phe ta!

 

- Tôi cần anh ấy.
- Kee cần, thì anh ta có thể ở.

 

Ta đã đồng ý là đưa Kee đến
anh em trong Dự Án Nhân Loại.

 

Có khi nên thay đổi kế hoạch...

 

Không cần! Cứ làm theo
kế hoạch!

 

Nguy hiểm lắm! Cảnh sát
cũng truy lùng cô ấy!

 

- Sẽ có cách. Đó là điều
Julian vẫn muốn!

 

Như vậy nguy hiểm đến tính
mạng cô ấy!!

 

Nghe này! Cô ấy phải
ở lại đây!

 

Nó sẽ là lá cờ đoàn kết tất cả!

 

Không được dùng đứa bé
với mục đích chính trị!

 

Con tôi không phải một lá cờ!

 

- Hãy thông báo điều đó!
- Sao? Cái gì?

 

- Cái gì chứ ?
- Sao?

 

- Xin lỗi, anh nói gì?
- Các anh nên công bố điều đó.

 

Anh khỏi phải nói. Cô ấy
sắp nổi tiếng rồi đó.

 

Không sao hết. Cô ấy có bầu.

 

Ừ, phải đó.

 

Chính phủ sẽ nhận họ sai lầm,
dân nhập cư cũng là con người?

 

Quan điểm chính trị của ai
thế nào cũng không quan trọng.

 

- Thôi dẹp đi!
- Cô ấy cần bác sĩ.

 

Họ đã từng thí nghiệm với
trẻ em. Họ có thể giết nó!

 

Sẽ không ai động đến con tôi.

 

Họ không đời nào nhận đứa
bé đầu tiên.

 

Trong 19 năm qua là dân nhập cư!

 

Nhập cư mà lại còn bị công an
truy nã!

 

Sao không ai giải thích cho Farron
biết họ làm gì với dân nhập cư?

 

Anh ta biết! Anh ta sống ở
Luân đôn.

 

- Đâu có ngốc đến thế!
- Anh ta sẽ báo công an!

 

Anh đã hứa sẽ đưa tôi đến với
Dự án Nhân loại. Anh đã hứa!

 

Tôi biết rồi.

 

Không biết ra bờ biển có
an toàn không.

 

Kee, cô có thể ở lại đây.

 

Ở đây sinh con cũng an toàn.

 

Và khi 2 mẹ con cứng cáp
ta sẽ tìm cách.

 

Đưa em về với Dự Án Nhân
Loại, tôi hứa.

 

Có thể mất hàng mấy tháng
để bắt liên lạc lại với họ!

 

Điều đó đúng.

 

Phải xem lại vấn đề thôi.
Kee?

 

Đây là quyết định của cô.

 

- Anh nghĩ thế nào?
- Sao lại hỏi ý anh ta?

 

Tôi nghĩ cô cần được chăm
sóc đàng hoàng
Trời ơi, thôi mà!

 

- Dẹp tên đó đi!
- Anh ta đâu có biết gì!

 

Kee, đây là quyết định của cô.

 

Tôi sẽ sinh con ở đây. Sau
đó hãy đưa tôi đến Dự Án.

 

Còn nhiều nơi khác an toàn
hơn. Ta sẽ di chuyển mỗi 3 ngày.

 

Đâu bắt cô ấy di chuyển
liên tục như vậy được!

 

Nó sẽ phản lại ta!

 

Nghe tôi nói đi!

 

- Làm gì vậy? Đừng giỡn mặt đó!
- Nghe tôi nói đi!

 

Tôi bảo là thuốc cho bò.

 

Còn công an thì sao?
Có điên không?

 

Mọi người sẽ biết bây giờ!

 

Chứ phải làm sao bây giờ?
Sao cậu điên vậy?!

 

- Phải có bác sĩ đàng hoàng.
- Đừng lo. Ta sẽ lo việc ấy.

 

Adems, lo tengo todo pensado.

 

Simon theo Đảng cá, cậu cũng
vậy.

 

Phải tổ chức nổi dậy từ đây.

 

Đứa bé sẽ ở lại đây với ta.

 

Farron đâu? Lần này nó
phải chết!

 

Ngày mai đưa cô gái đi xong
sẽ xử nó.

 

Nếu có vấn đề cũng như với
Julian nữa thì tôi giết cậu đó.

 

- Kee. Kee, tôi đây.
- Theo, có chuyện gì?

 

Luke là kẻ đã giết Julian.

 

Họ muốn bắt đứa bé!

 

- Sao?
- Khẽ chứ!

 

Nếu họ giết Julian, họ sẽ
giết tôi. Phải đi ngay thôi!

 

Miriam! Đứng lại!

 

- Hãy tin tôi. Phải đi ngay!
- Buông ra, buông ra!

 

Miriam. Tôi đi đây. Bà có
thể ở lại nếu bà muốn.

 

Khoá cửa lại, đừng để họ biết.

 

Mẹ kiếp!

 

Có người lấy xe!
Giữ chúng nó lại!

 

- Ai! Xuống xe mau!
- Xuống xe ngay, đồ khốn!

 

Đừng bắn! Kee ở trong xe!
Cô gái ở trong xe!

 

- Đồ khốn nạn!
- Cẩn thận, cúi xuống!

 

- Mẹ kiếp!
- Họ đến đó! Họ đến đó!

 

Chúa ơi, hắn theo kịp rồi!

 

Đừng bắn, đừng bắn!

 

- Miriam, nối dây điện mau lên!
- Phải làm sao?

 

- Làm lẹ lên dùm đi!
- Tôi đâu có biết làm sao!

 

- Theo, Theo!
- Chạy đi! Lẹ lên.

 

Kee, cô không sao chứ?

 

Không sao. Giờ thì phải
tìm một chỗ thật an toàn.

 

- Ừ, chỗ vừa rồi an toàn quá.
- Chứ theo anh thì làm gì?

 

Cô đừng lo, tôi biết phải
đi đâu rồi.

 

Chờ đây nhé.

 

Mẹ kiếp.

 

Jasper? Janice?

 

Jasper?

 

- Mẹ kiếp!
- Quỷ sứ!

 

- Ông làm gì với cái thứ này vậy?
- Cái này? Tôi đâu có làm gì.

 

Người ta gởi kèm theo lương
thực.

 

Coi như một cách chết êm đềm
vậy mà.

 

Jasper, đây là Miriam và Kee.

 

Tàu Ngày Mai là một bệnh viện
nguy. Trang làm tàu đánh cá.

 

Họ sẽ đưa chúng tôi đến với
Dự Án Nhân loại.

 

Tôi nói với cậu rồi. Dự Án
Nhân loại đó là có thật.

 

Phải rồi, ông cũng tin đĩa bay
nữa mà.

 

Kể vụ thấy đĩa bay đi.

 

Ông thấy đĩa bay à?

 

Bà có biết là Dự Án Nhân loại
có một tổ chức riêng biệt không?

 

Họ ở Beckshill, chúng tôi
sẽ đến đó.
Liên lạc làm sao?

 

Tàu sẽ ngừng ở 2 phao nổi
đầu tiên lúc hoàng hôn.

 

Chiều tối nay họ đến
Winsmore.

 

Và trong 2 đêm đến Beckshill.

 

Đâu bỏ cơ hội này được.

 

Bên bờ biển có một trại tị nạn.

 

Eureka. Cứ ăn và nghỉ ngơi đi.

 

Cần giữ sức khoẻ nhất lúc này.

 

- Đi đâu vậy?
- Lo cho bà ấy dùm tôi đi.

 

Kee, con của cô là phép lạ
mà cả thế giới đang chờ mong.

 

Phải khui sâm banh liên hoan chứ.

 

Ông ấy có thấy đĩa bay thật à?

 

Ông ấy làm bùa phép à?

 

Cũng giống quá.

 

Ông ấy nói với tôi. Bảo
làm thế tốt cho đứa bé.

 

Ông ấy là bác sĩ hay nhà báo?

 

Một ông già quậy.

 

- Mấy tháng rồi?
- Tám.

 

- Phải 9 tháng, đúng không?
- Ít nhất. Ông Bố là ai?

 

- Bố à? Tôi còn trinh đấy.
- Hả?

 

- Anh giật mình kìa.
- Ừ, đúng rồi.

 

Tôi cũng không biết bố
nó là ai nữa.

 

Lúc tôi bắt đầu tắt kinh,
tôi đã nghi là có bầu.

 

Từ trước tới giờ, Đâu có ai nói
tôi nghe những điều đó.

 

Đâu có ai thấy phụ nữ có
bầu bao giờ. Nhưng tôi biết.

 

Tôi thấy mình quái đản lắm.
Tôi cũng không kể ai nghe.

 

Tôi đã nghĩ đến chương trình
Quietus.

 

Nghe nói cũng rất nhẹ nhàng.

 

Có nhạc êm dịu nữa.
Rồi sau đó đứa bé đạp.

 

Tôi cảm thấy nó. Đứa bé đang
sống, tôi cảm nhận nó.

 

Và cả tôi nữa.

 

Tôi cũng đang sống.

 

- Folly.
- Folly?

 

Tôi sẽ đặt tên con như vậy.

 

Nó là đứa bé đầu tiên trong
19 năm.

 

Gọi nó như vậy đâu có được.

 

- Ai cấm?
- Kee. Đã có cách rồi.

 

- Cách nào?
- Để cho bị bắt.

 

- Trời đất ơi!
- Tôi nói thật, công an biên phòng...

 

Sẽ bắt cô và đưa cô ra gần
bờ biển.

 

Coi như ta đột nhập nhà tù!

 

Đểu nhỉ?

 

Bất cứ điều gì sống lúc nào
cũng chênh vênh.

 

Giữa đức tin và sự may rủi.

 

- Lẽ ra không nên thế.
- Nó đã như thế rồi.

 

Giờ họ đi.

 

- Nghe mùi gì?
- Dâu.

 

Dâu. Vì vậy nó có tên
tiếng họ mùi dâu.

 

- Đểu quá!
- Vậy, cô tin tưởng chứ?

 

- Tin vào sự may rủi nữa.
- Dĩ nhiên rồi.

 

- Một sự kết hợp lạ đời.
- Đời là vậy mà.

 

- Luke, Julian và Theo.
- Luke, Julian và Theo tình cờ.

 

Biết nhau giữa hàng triệu
người biểu tình chống đối...

 

Họ có mặt ở đó vì những điều
mà họ tin tưởng.

 

Trên hết, họ muốn thay đổi
thế giới.

 

Và niềm tin của họ
đã nối họ lại với nhau.

 

Và cũng rất tình cờ mà
Dylan ra đời.

 

Phải nó đây không?

 

Đúng rồi. Một cơ hội mầu
nhiệm... Tuyệt đẹp.

 

Đức tin của họ... Kết tinh
một cách ngẫu nhiên.

 

Thằng bé như một giấc mơ.

 

Đôi tay xinh xắn, cặp giò.

 

Đôi chân, đôi tay bé xíu.

 

Nhưng năm 2008, dịch cúm
đã tràn đến.

 

Và nó đã chết...

 

-... Cũng do tình cờ.
- Chúa ơi.

 

Theo đã mất niềm tin...
Cũng từ điều đó.

 

Do đó... Bận tâm làm gì?

 

Nếu đời không cho ta một cơ hội?

 

- Thằng bé có đôi mắt của Theo!
- Ừ. Kinh khủng quá.

 

Cái chết thì không. Với Theo
và Julian thì không có.

 

Báo động! Có kẻ đột nhập!

 

- Cái gì vậy?
- Lại nhìn này!

 

Jasper, nhanh lên!

 

- Còn Janice?
- Hãy đi song song đường cái.

 

Và theo bản đồ mà tôi đã
đưa Miriam.

 

- Ông nói cái gì vậy?
- Nhớ tìm Syd ở ngôi trường cũ.

 

Đưa cái này, bảo ông ấy là 1
lão già phát xít.

 

Còn Janice nữa!

 

Bọn tôi không đi đâu.

 

Ông nói cái gì vậy?

 

- Có tôi vướng lắm.
- Jasper, ông phải đi với bọn tôi!

 

Cậu cần thời gian, tôi sẽ ở
lại cầm chân họ.

 

Như vậy tốt nhất. Đi, đi mau lên.

 

- Jasper!
- Theo, tôi có cách riêng.

 

Để né những vụ còn tệ
hơn nữa. Cứ tin tôi, đi đi.

 

Nhớ nhé, bảo già Syd tôi
gọi ông ấy là phát xít đó.

 

- Theo, tôi rất tiếc.
- Đừng đụng đến tôi!

 

- Kết quả là như vậy đó sao?
- Đây là cho một mục đích lớn!

 

- lm đi!
- Nhưng...

 

- lm đi và lên xe mau lên!
- Còn Jasper?

 

Ông ấy không sao.

 

Ổn cả rồi.

 

Năm đó tôi 31 tuổi, làm bà đỡ
ở Bv. John Radcliffe.

 

Tôi làm việc ở bộ phận tiền sảnh.

 

Họ chỉ mới có bầu 5 hay 6 tháng.

 

Chỉ cứu được 2 em bé.

 

Và tuần lễ sau đó 5 người
nữa bị hư thai.

 

Sau đó những vụ hư thai
trở nên thường hơn.

 

Tôi nhớ đã ghi hẹn cho một phụ
nữ và để ý rằng trong sổ tay.

 

7 tháng sau đó hoàn toàn
trống không.

 

Hoàn toàn không có một cái tên.

 

Cũng chưa bao giờ thấy có
ai có bầu cả.

 

Cô ấy gọi điện cho người chị
ở Sydney...

 

Ở đó cũng y như thế.

 

Anh đừng ngại, tôi không nói
nữa đâu.

 

Nhìn sân trường trống trải
thấy sao lạnh lẽo quá.

 

Không có tiếng nói trẻ thơ
thế giới này buồn quá.

 

Tôi đã chứng kiến đoạn kết.

 

Giờ thì bà có thể chứng
kiến sự bắt đầu.

 

Vâng. Một khởi đầu mới.

 

Cảm ơn anh.

 

Kee, nhanh lên, phải đi ngay!

 

Đứng lại!

 

Tôi tìm ông Syd.

 

Để tay lên đầu!

 

Ông là đồ phát xít.

 

Cậu vừa nói gì?

 

Tôi được dặn phải nói với
ông, ông là một lão già phát xít.

 

- Nói lại lần nữa!
- Xin ông làm ơn!

 

Nói lại lần nữa!!! Nói !

 

Ông là đồ phát xít!

 

Thôi, đi.

 

Đó là ý của Jasper. Một kiểu
mật mã riêng.

 

Ông ấy sẽ cười đến tè ra
quần khi tôi kể lại ông ấy nghe.

 

Ông ấy cũng lạ, trồng cây
làm ma tuý trong vườn.

 

Băng đảng kiềng ông ấy vì
họ mua hàng của ông ấy đó.

 

Jasper rất đàng hoàng với họ.
Một người thật sự tốt.

 

- Có sao không?
- Sao vậy? Bệnh à?

 

- Say xe thôi.
- Ráng đừng nôn đó.

 

- Không sao đâu.
- ói mửa trên xe không tốt.

 

Dọn rửa cực lắm, mùi cũng
lâu bay đi.

 

Thường người ta muốn ra
chứ không muốn vào đó.

 

Syd này không biết tại sao quý
vị muốn đến đó.

 

Và cũng không muốn biết.

 

Syd này không quan tâm.

 

- Sao vậy?
- Co thắt bình thường. Thở sâu đi.

 

Bên trong rào là dân tị nạn.
Còn đây là lính gác.

 

Tôi có quen một người tên Marijka
chắc là dân du mục.

 

Để họ đừng nghi ngờ, hãy làm
như là tù binh của tôi nhé.

 

Khoan, chờ họ đi qua đã.

 

Chuẩn bị tinh thần,
xuống xe nhé.

 

Hiểu chưa? Được chưa?

 

Nhanh, nhanh lên!

 

- Khi nào thì ra đến bờ biển?
- Chiều tối ngày mai.

 

Làm sao biết họ đã nhận
được tin nhắn?

 

Lukas có cách liên lạc với
Dự Án, giờ thì hết rồi.

 

- Sao, không hiểu?

 

Chúng tôi liên lạc với họ
bằng kính tiếp xúc.

 

Julian là kính tiếp xúc.

 

Kính tiếp xúc là sao?

 

Họ báo cho một người, người
đó báo cho người khác.

 

Và người này sẽ báo cho Julian!

 

- Cô ấy có bảo Luke.
- Bà chắc có bảo Luke à?

 

Mẹ kiếp, không hỏi làm
sao mà biết chắc?!

 

- Sao thế?
- Được rồi, cứ hít thở!

 

- Không thở được!
- Có chắc vậy là bình thường không?

 

Lẽ ra không thường như vậy đâu.

 

Cố lên, thở sâu vào! Thở đi!

 

Miriam, tôi bị ướt hết cả rồi.

 

Vỡ nước ối rồi.
Đứa bé sắp ra rồi đó.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh.

 

Cứ hít thở. Không sao đâu.

 

Tất cả nhìn lên!

 

Tao bảo nhìn lên!

 

Xuống xe, xuống xe mau!

 

Con mụ kia sao vậy?
Tao hỏi sao không nói?

 

- Cô ấy...
- lm đi!

 

- Ôi Lạy Thánh Gabriel,
- Dẹp! Xuống xe!

 

- Cô ấy lỡ tiểu tại chỗ đó mà.
- Cúi xuống mà ngửi đi!

 

Chúng mày ở bẩn như lợn!

 

Không sao đâu. Bà ấy không
sao đâu.

 

- Kee!
- Tháo ra!

 

Cô ấy đi với tôi, xéo đi!

 

Thở đi! Thở đi!

 

Gần đến rồi. Gần đến nơi rồi!

 

Cố lên, gần tới rồi.

 

Đuổi bà ấy đi đi! Đuổi đi đi!

 

Xin lỗi, xin bà đi ra dùm cho.

 

Cảm ơn.

 

Ok, Kee. Tôi phải đỡ đẻ cô rồi
đây. Giúp tôi nhé.

 

Được chưa? Khoan,
để tôi đi rửa tay đã.

 

- Theo, Theo!
- Tôi đây!

 

- Ổn rồi, ổn cả rồi.
- Anh làm gì đi chứ!

 

Nó sắp ra rồi.
Được rồi, tốt rồi.

 

- Cứ thở, cứ hít thở sâu đi.
- Tôi đang thở đây!

 

Không. Làm như Miriam nói.
Thở ra. Cứ cố rặn và thở ra.

 

Cố thở ra và rặn nữa.
Cố rặn đi!

 

- Đúng rồi, đúng rồi. !
- Không được!

 

Được mà! Cố lên! Rặn nữa!

 

Thở đi và rặn, được rồi!

 

Thấy cái đầu rồi! Thấy rồi!

 

Tốt lắm, tốt lắm Kee. Được rồi!

 

Cố một lần nữa, cứ thở ra và
rặn! Thở ra và rặn!

 

Rặn đi! Cố lên!

 

- Tôi không làm được!
- Cô làm được!

 

Kee, cái đầu ra rồi! Nghe
không? Rặn! Rặn đi!

 

Rặn, rặn rặn đi!

 

Sao?

 

Con gái. Nó...

 

Nó là con gái. Kee.

 

Chào bé. Bé.

 

- Anh không cắt rốn nó à?
- Khoan. Đâu vội gì.

 

Cô ổn chứ, Kee?

 

Thấy chưa. Đâu có tệ lắm.

 

Anh nói thì dễ lắm.

 

- Ai đó?
- Nhà vua đây. Còn ai nữa? Syd!

 

Cả thành phố sụp đổ mà
2 người ngủ ngon vậy?

 

Không sao đâu, cô ấy có
kinh đó mà.

 

Quanh đây lộn xộn lắm.
Nghe đâu mới có lệnh mới.

 

Để cản cuộc khởi nghĩa, người
đảng Cá không được vào đây.

 

Họ sẽ vào lùng sục nơi
này đó nhé.

 

- Tôi đến để đưa cậu đi tiếp!
- Đi chỗ khác!

 

- Cô dấu gì trong đó?
- Không có gì!

 

- Không có gì à?
- Không có gì.

 

- Đưa đây tôi xem.
- Không có gì đâu!

 

- Không có gì cả!
- Nhưng tôi muốn xem!

 

- Không có gì!
- Đưa đây nào!

 

- Không.
- Yên nào, đưa đây tôi xem.

 

Chúa ơi! Chúa ơi!

 

- Đó là...
- Đúng rồi.

 

Một đứa bé.

 

Vì vậy mà chúng tôi cần
thuyền chèo.

 

Ông sẽ giúp chúng tôi chứ?

 

- Đứng lên đi, phải đi ngay.
- Ông có giúp chúng tôi không?

 

Được, nhưng phải đi ngay!

 

- Bà ta nói gì?
- Bà ấy không cho ta đi.

 

lm đi!

 

Đi nào.

 

Tối qua tôi xem tivi.

 

Cũng không có chương trình
gì xuất sắc lắm.

 

Rồi sau đó là mục tin tức!

 

2 người đã giết công an!
Treo tiền thưởng khá lớn!

 

Tôi cũng biết là Đảng Cá cũng
truy tìm 2 người. Nên tôi nghĩ...

 

Nếu Đảng Cá đang tìm 2 người
và công an cũng vậy...

 

2 người phải đáng giá đồng
tiền lắm.

 

lm, tôi bảo im cái mồm!

 

Có im đi chưa?

 

Giờ để Syd nói...

 

Nhanh lên, đi nhanh lên!

 

Con tôi! Bà ấy lấy con tôi đi!

 

Chạy đi! Chạy đi!

 

Mẹ kiếp!

 

- Ta đi đâu? Bà tên gì ?
- Marichkja.

 

Marichjka, chúng tôi cần thuyền.
Thuyền chèo.

 

Đi biển. Thuyền.

 

- Thuyền!
- Tàu!

 

Có!

 

Ai cũng yêu con của tôi!

 

- Tôi sẽ gọi nó là Bazooka.
- Bazooka?

 

- Anh không thích à?
- Tôi bắt đầu quen với Folly hơn.

 

Folly là tên con trai!

 

Có thuyền rồi. Cứ ở đây.

 

- Để chúng tôi dặn dò đã.
- Cảm ơn.

 

- Còn đau chân không?
- Bớt rồi.

 

Estn rodeados!
Suelten las armas ahora!

 

- Khốn kiếp!
- Quỳ xuống! Quỳ xuống!

 

Đừng bắn! Đừng bắn!

 

Chúng tôi là bạn!

 

Kee! Tạ ơn trời. Giờ thì cô
an toàn rồi!

 

Đứa bé sao rồi?

 

Nhiều người bị liên lụy vì cô đó.

 

Để cô ấy đi đi. Tự cô ấy biết
mình phải làm gì.

 

Nhìn chung quanh đi. Dân
chúng đang nổi loạn.

 

Chúng tôi phải cứu đứa bé chứ!

 

Xin lỗi, xin lỗi!

 

Nhanh lên! Phải chạy nhanh
lên! Nhanh lên!

 

Tôi đâu có biết có em bé.

 

Rồi nó bắt đầu khóc.

 

Tôi đã quên em bé trông như
thế nào rồi. Đẹp quá.

 

Bé nhỏ biết bao.

 

Họ bảo chúng tôi đấu tranh
trong hoà bình!

 

Làm sao ngồi yên khi mất
hết cả tự trọng chứ!

 

Xin đừng đi! chúng tôi
rất cần đứa bé! rất cần!

 

Đó là một bé gái!

 

Con gái? một bé gái dễ thương.

 

Không! Đừng!

 

Có sao không?

 

- Nó sao rồi?
- Không biết nữa.

 

Ngừng lại! Đừng bắn!
Đừng bắn!

 

Tôi không hiểu. Marichkja!
Kee! Xuống thuyền đi!

 

Tàu kìa, Theo! Đằng kia!

 

- Không sao chứ?
- Ừ. Còn anh?

 

Không sao.

 

- Mệt quá!
- Chắc là trễ rồi.

 

- Không, không trễ đâu.
- Họ có nói là sẽ không chờ.

 

Tin tôi đi, họ sẽ quay lại.

 

- Tôi chảy máu! Chết tôi rồi.
- Không phải đâu. Tôi đó.

 

- Sao?
- Tôi bị thương. Không sao đâu.

 

Cứ vững tin. Dù điều gì có xảy ra...

 

- Dù ai có nói gì... Ta phải vững tin.

 

Cho em bé ợ hơi đi.
Đặt nó lên vai.

 

Vỗ vỗ vào lưng nó.

 

Được rồi đó.

 

Chúa ơi!

 

- Dylan.
- Sao?

 

Tôi sẽ đặt tên nó là Dylan.
Cũng là tên con gái vậy.

 

Theo.

 

Theo!

 

Theo, tàu kia rồi!

 

Tàu đến rồi!

 

Ổn rồi con... An toàn rồi!

 

Đến nơi rồi con ạ.

 

Ngày Mai.